NỖI ĐAU CỦA NHỮNG ĐỨA TRẺ MỒ CÔI VÌ COVID, NHỮNG ĐỨA TRẺ MỒ CÔI

Dưới mái ấm của một ngôi chùa nhỏ giữa thị làng mạc Sông cầu (Phú Yên), đều đứa trẻ mồ côi được cưu mang với thật các hạnh phúc. Ở đó, chúng luôn luôn có phần đông nụ cười.

Bạn đang xem: Nỗi đau của những đứa trẻ mồ côi vì covid


“Phép màu” bao gồm thật

Mái ấm chùa Hải sơn được xây dựng từ thời điểm năm 1998, nơi trưng bày tại một vùng quê hẻo lánh sống thôn Lệ Uyên (xã Xuân Phương, thị làng Sông Cầu, Phú Yên). Thời gian hiện tại, ngôi chùa nhỏ là mái ấm đã mừng đón và nuôi dạy hơn 40 em không cha mẹ bị bỏ rơi.

Mỗi đứa trẻ là một trong hoàn cảnh, một vài phận, bà mẹ bỏ rơi, bị phụ thân chối từ… hiện tại tại, 40 đứa trẻ được giáo dưỡng, được học hành tại ngôi chùa, nơi có rất nhiều niềm vui với tình yêu đương yêu luôn luôn đong đầy. Với tuổi đời còn thơ dại, phải đối mặt với những bi kịch cuộc đời, các đứa trẻ vẫn biết mình cần một góc riêng nhằm khóc, tuy nhiên rồi với tình yêu mà các cô tại chỗ này mang đến, chúng có những nụ cười và niềm hân hoan sống thuộc nhau, yêu thương nhau.

Được bà ngoại dẫn vào chùa gửi từ năm 4 tuổi rồi mãi không đón về, 30 năm vừa qua chị Huyền được các ni sư ở miếu bảo bọc. Trưởng thành, chị sống lại miếu cùng sư cô quan tâm những đứa trẻ em khác cùng phận bị bỏ rơi.


không tồn tại chút cam kết ức nào về gia đình cũng không biết phụ thân mẹ bản thân là ai, cả tuổi thơ của chị Văn Thái Ngọc Huyền (34 tuổi) được chăm sóc trong vòng tay yêu thương của những sư cô.

Ngôi nhà bình thường hạnh phúc

Tôi ké thăm miếu Diệu Giác (TP Thủ Đức, TP.HCM) vào buổi chiều tối lúc trời vừa dứt cơn mưa. Bầu trời mây xám buồn man mác, nhưng vừa bước qua cánh cổng khu nuôi dưỡng trẻ mồ côi của chùa, tiếng nói cười của đám trẻ nhỏ đã xôm tụ ở khu đơn vị ăn.

16 giờ 30 phút, một tốp khác về tới, các bé bỏng ngoan ngoãn chắp tay chào người lớn, tự giác ngồi vào bàn ăn.

*

30 năm trước, chị Huyền cũng được người đơn vị gửi đến chùa nhưng ko đón về. Từ đó tới nay, chị cũng không biết gia đình mình là ai

Vũ Phượng

Từ khu công ty ăn, đơn vị ở đến chống y tế, đám trẻ lúc nào cũng tíu tít: “Chị Huyền ơi”. Với 60 trẻ hiện ở miếu Diệu Giác, chị Huyền như người chị cả vào gia đình lo mọi việc ăn, ngủ, học hành của những em.

30 năm trước, chị Huyền được bà ngoại sở hữu tới chùa gửi, nhưng mãi không đón về. Không tồn tại ký ức gì về gia đình, cũng ko biết quê mình ở đâu, nhưng chị Huyền cảm thấy may mắn vày được lớn lên trong chùa với vòng tay yêu thương của các sư cô và mạnh thường quân.

Chị kể, ngày tôi vào miếu chỉ bao gồm vài anh, chị, sau đây ngày càng đông hơn nhưng các sư chưa bao giờ để shop chúng tôi thiệt thòi điều gì. Nhỏ bé nào tới tuổi cũng được đến trường, đồ chơi, quần áo phân tách đều.

*

Trưởng thành ở trong chùa, chị Huyền quyết định ở lại để chăm sóc các bé

Vũ Phượng

Năm 20 tuổi, học xong trung cấp, chị Huyền có ra phía bên ngoài ở một thời gian, nhưng khi miếu thiếu người quản lý, chị đã con quay về ở luôn trong miếu để phụ giúp sư cô chăm nom những bé.

“Nếu như những bé bỏng gái không giống lớn lên thường trọng điểm sự với mẹ, được mẹ chỉ đến những điều thầm kín đáo của tuổi mới lớn thì tôi ở chùa được các sư cô hướng dẫn. Tất cả các bé xíu ở hiện tại với lứa của tôi từ những ngày đầu đều hạnh phúc với tình thương thương mênh mông mà bản thân được đón nhận”, chị Huyền bộc bạch.

Tuổi thơ không phụ thân mẹ, chị Huyền càng xót xa khi chứng kiến các em nhỏ xíu bị bỏ vào bịch đen để trong khuôn viên chùa, thậm chí có nhỏ nhắn đã bầm tím, ngưng thở…

*

Chị Hằng cũng được gửi vào chùa từ năm 10 tuổi. Tới ni chị tất cả gia đình nhưng vẫn mướn trọ gần chùa để tới lui phụ ni trưởng các công việc vào chùa

Vũ Phượng

“Ký ức thì ai cũng có, nhưng hỏi gồm buồn không thì tôi sẽ trả lời là không. Tôi thấy những bé xíu bị bỏ ở đây còn hạnh phúc hơn những bé bỏng ở ngoài xã hội nhưng không hề người thân. Các bé xíu ở đây tất cả nhiều mẹ, nhiều anh chị, các nhỏ nhắn chưa bao giờ thấy buồn. Tôi sống từ nhỏ ở đây cũng chưa bao giờ thấy tủi thân hay nhớ gia đình. Tôi cũng không đon đả lắm, cơ mà thực ra có ân cần cũng bao gồm biết search gia đình như thế như thế nào đâu”, chị cười gượng.

Xem thêm: Những công dụng của nước lá vối và, tác dụng uống nước lá vối đối với sức khỏe

*

Những em nhỏ xíu bị bỏ rơi từ thời gian mới lọt lòng

Vũ Phượng

Khác với chị Huyền, chị Nguyễn Thị Hằng (39 tuổi, quê Quảng Trị) thì được gửi vào chùa năm 10 tuổi. Chị Hằng mải miết chờ đợi, 1 tháng, 1 năm, rồi 10 năm vẫn không một ai gạnh thăm. Mang đến tới lúc chị lập gia đình, mẹ mới liên lạc, đưa tin cha đã mất, rồi tới nay cũng đã 4 năm chị chưa tất cả cơ hội gặp lại mẹ.

Chị Hằng nói: “Tôi tự nhủ bên mình đông anh em, lại nghèo đề xuất đến chùa các sư nuôi ăn học. Lúc gặp lại được mẹ, tôi cũng biết anh chị em mỗi người một ngả, ai cũng có gia đình riêng cần gần như ko liên lạc. Tôi vẫn thuê nhà ở gần miếu để hằng ngày vào miếu chăm các em, lo việc văn phòng”.

*

Các cô từ miền Trung vào chùa làm công quả, chăm lo bữa ăn cho các bé

Vũ Phượng

Nói là vậy, nhưng nhắc tới tình thân, mắt chị Hằng đỏ hoe. Trước mặt đám trẻ ngang tuổi con, vẫn tăng tả gọi mình là chị, chị Hằng lại cố cười để ngăn những giọt nước mắt trực rơi.

Theo chị Hằng, các bé ở chùa đều xem nhau như anh, chị, em trong một nhà; bé nhỏ lớn chăm, bày nhỏ xíu nhỏ học, các bé xíu có bất đồng quan điểm nhưng chưa bao giờ mâu thuẫn đến động tay động chân. Gương mặt bé xíu nào cũng hạnh phúc, với chị Hằng cũng vậy.

Ngôi miếu hơn 30 năm nuôi trẻ bị bỏ rơi

Ni sư Như Trí, trụ trì miếu Diệu Giác mang lại biết, từ tháng Giêng năm 1989, một bé nhỏ được mẹ dẫn tới chùa nhưng sau đó bỏ đi đâu không rõ, đứa nhỏ nhắn cũng ko nhớ nhà mình ở đâu. Đến chiều tối, các sư trong chùa phải đạp xe pháo đi xin quần áo để cho nhỏ nhắn tắm rửa, ăn uống.

*

Ni sư Như Trí hơn 30 năm chăm lo trẻ bị bỏ rơi

Vũ Phượng

Vài tuần sau, một người mẹ dẫn theo 3 đứa trẻ tới xin ở nhờ, cũng vày việc riêng nhưng mà xin gửi các nhỏ xíu ở lại. Rồi 5 bé, 7 bé, mang lại tới khi bao gồm 27 bé, ni sư Như Trí bắt đầu hành trình trần ai đi xin giấy phép nuôi dưỡng trẻ bị bỏ rơi.

Ngày đông hơn, khu gác chuông cũng không còn đủ chỗ, ni sư đã chào bán mảnh đất anh ruột tặng để đổ đất lấp ao, xây thêm công ty ngủ cho các bé.

Nhìn đám trẻ ngồi ngay ngắn tự ăn uống, ni sư Như Trí mang đến biết, ở đây có bé cha mẹ mất, có nhỏ xíu cha mẹ chia tay không có bất kì ai nuôi, có bé bỏng thì rơi vào bi kịch gia đình, phụ thân giết mẹ, cha ngồi tù,…

*

Các em nhỏ bé ở đây gọi ni sư Như Trí là "thầy", còn ni sư gọi các bé xíu là "con"

Vũ Phượng

Thời gian đầu, các bé nhỏ được sư ni chăm bắt buộc ăn chay, sau nhiều người biết tới chùa tầm thường tay đóng góp, có tác dụng công quả bằng biện pháp ở lại miếu nấu ăn, chăm sóc thì các bé xíu mới bắt đầu được ăn mặn.

Theo lời ni sư, hơn 30 năm qua, chưa một đứa trẻ nào ở miếu nuôi dưỡng tất cả gia đình đến tra cứu lại. Nhiều đêm đi sửa lại mùng mền cho các bé, nghe được các bé bỏng ngủ mớ gọi “ba ơi”, “mẹ ơi”,… khiến ni sư rơi nước mắt.

*

Nhìn đám trẻ tăng tả chơi cùng nhau, ni sư càng quyết trung ương phải chăm lo cho các em đến lúc trưởng thành

Vũ Phượng

*

Em nhỏ nhắn hơn 1 tuổi bị sốt, ni sư và các cô bảo mẫu luôn luôn túc trực ở bên

Vũ Phượng

“Có lần tôi nghe mấy đứa con mình kể với nhau chuyện được tía mẹ đưa đi chơi sở thú,… nhưng tôi biết đó chỉ là tưởng tượng, là ước mơ thiết yếu đáng của đám nhỏ. Tôi lại tới động viên, khi nào tìm được bố mẹ các con, thầy sẽ nói cha mẹ đưa các con đi chơi”, ni sư xúc động kể.

Điều khiến ni sư Như Trí xót lòng nhất là lúc nghe những đứa trẻ bập bẹ tập nói. “Tiếng ba, tiếng mẹ đầu đời thiêng liêng đám trẻ cũng không được gọi nhưng mà phải học gọi thầy, gọi anh, gọi chị trước”, ni sư kể. Chủ yếu điều đó làm ni sư quyết chổ chính giữa phải chăm lo đến các nhỏ xíu đến lúc trưởng thành.

*

Các bạn nhỏ ngang tuổi chơi cùng mọi người trong nhà khi rảnh rỗi, sau đó sẽ với mọi người trong nhà học bài

Vũ Phượng

Suốt thời gian qua, một số người ghé chùa xin các bé về làm bé nuôi nhưng ni sư Như Trí nhất quyết không đồng ý, với ni sư, các bé nhỏ đã vào miếu đều là bé trong nhà. Mặt khác, với những kỷ vật ngày đầu nhận nuôi các bé mà miếu còn giữ lại, ni sư muốn rằng một ngày làm sao đó phụ vương mẹ sẽ đến search con, để các bé nhỏ biết nguồn cội bản thân ở đâu.

Ni sư trụ trì chùa Diệu Giác trung ương sự: “Có một nhỏ nhắn được nuôi dạy ở chùa, giờ đang ở Mỹ từng trung ương sự nói rằng, trong thâm tâm nó mong muốn có ngày gặp lại mẹ để được hỏi một câu: “Tại sao mẹ bỏ con?”. Hơn 30 năm chăm sóc các con, tôi hiểu vị sao những đứa nhỏ mình lại hỏi như vậy. Giờ mấy đứa trưởng bởi thế đời có tác dụng người đàng hoàng là tôi mừng rồi, lâu lâu nó về chùa, mấy đứa em xin tiền thiết lập cây viết, đôi giày thể thao nó đều sẵn lòng là tôi hạnh phúc”.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

x

Welcome Back!

Login to your account below

Retrieve your password

Please enter your username or email address to reset your password.