TÂM SỰ CỦA NHỮNG NGƯỜI MẸ PHÁ THAI ), TỪNG ĐỊNH PHÁ THAI, GIỜ TÔI LÀ MẸ ĐƠN THÂN

Chỉ vài phút nữa, vài phút nữa thôi con sẽ vĩnh viễn ra đi sau 19 tuần cô đơn trong lòng mẹ khi bác sĩ thực hiện thủ thuật phá thai.

Ngày… tháng… năm

Hôm nay mình ngất xỉu. Mọi người trong cơ quan thương mình làm việc quá sức nhưng hơn ai hết mình hiểu nguyên nhân. Mình đang lo lắng. Cả tháng nay, chồng mình mất ngủ vì công ty sắp phá sản. Kinh tế khó khăn, công ty của anh làm ăn thua lỗ. Bây giờ đối diện với khoản nợ lên tới cả trăm tỷ đồng, anh thậm chí có lúc gở mồm nhắc tới cái chết. Mình cũng như người đang đi trên dây.

Bạn đang xem: Tâm sự của những người mẹ phá thai

Thế nhưng cuối cùng mình cũng nhầm. Nguyên nhân khiến mình ngất xỉu chính là trong mình có một mầm sống mới. Có lẽ quá lo lắng cho công việc của chồng, mình đã không chú ý tới nhiều đổi thay trong cơ thể.

Ngày… tháng… năm

Bố ngồi chống cằm nhìn về xa xôi. Bố chẳng nói gì ngoài một câu: “Phải bỏ. Đẻ bây giờ làm sao nuôi được”.

Mẹ không phản đối cũng chẳng đồng ý, chỉ biết nhìn về xa xôi cùng bố. Dẫu sao bố cũng có lý. Khoản nợ quá lớn có thể khiến cả nhà ra đường, có thể khiến anh con phải rời trường quốc tế về trường làng.

Rồi thậm chí, chủ nợ có thể thuê cả xã hội đen đòi nợ nữa. Ôi gánh nặng quá lớn làm sao mẹ có thể gánh đỡ được đây. Bây giờ mẹ sinh con ra là có tội với con.

Ngày… tháng… năm

“Bây giờ mẹ sinh con ra là có tội với con, con biết không? Hãy tha thứ cho mẹ con nhé”. Mẹ thì thầm nói chuyện với con, xin lỗi con, mong sao con hiểu và tha thứ cho mẹ. Thực tâm, chẳng bao giờ mẹ muốn bỏ con.

Nhưng mẹ lại nhớ lại. Ngay từ khi còn đi học, mẹ đã lỡ “hư” với bố. Lúc đó mẹ nghĩ nếu chẳng may có bầu, mẹ vẫn sinh con dù phải nuôi con một mình. Mẹ sẵn sàng đương đầu với tất cả để là một single mom vì yêu bố mà quan trọng hơn cả mẹ biết mình không có quyền tước đi sinh mạng của bất cứ ai, chứ đừng nói gì đến giọt máu của mình.

Thế mà bây giờ mẹ lại gật đầu đồng ý để bác sĩ loại bỏ con ra khỏi cõi đời này dù con chưa bao giờ thấy ánh sáng mặt trời. Mẹ độc ác quá phải không con yêu?

*
Sau bao nhiêu giằng xé, cuối cùng mẹ đã quyết định... (Ảnh minh họa).

Ngày… tháng… năm

Vị bác sĩ mà bố tin tưởng bỗng dưng đi công tác, quyết định của bố mẹ lại bị hoãn sang ngày hôm sau. Mẹ không về nhà mà cũng không tới cơ quan. Như đi trong vô thức, mẹ vào một quán cà phê ngồi và mở máy tính ra. Mẹ muốn xem một thai nhi 16 tuần tuổi như con có thể làm được gì.

Nhìn hình ảnh đồ họa đáng yêu trên màn hình mà mẹ trào nước mắt. Em bé đáng yêu quá nhưng có lẽ không đáng yêu bằng con đâu. Nhìn dây rốn gắn kết hai mẹ con đầy thiêng liêng mà lòng mẹ đau quặn thắt. Dây rốn đó ám ảnh mẹ không thôi. Dây rốn là nơi mẹ truyền cho con dinh dưỡng, năng lượng, sự sống. Vậy mà mẹ lại muốn tước đi mạng sống của con. Hình như mẹ không được bằng dây rốn vô tri vô giác đó.

Ngày… tháng… năm

Mẹ thầm cảm ơn bác sĩ vô tình bận rộn để con được ở lại bên mẹ thêm một ngày. Một ngày đó thật đáng quý. Hôm qua, mẹ quyết định dành trọn thời gian bên con. Mẹ nói chuyện với con thật nhiều. Mẹ giải thích cho con biết tình hình vô cùng khó khăn của gia đình mình để con yên lòng siêu thoát.

Và ngày đó thật ngắn ngủi. Nó trôi qua nhanh như một cái chớp mắt. Hôm nay, mẹ đang ngồi đây chờ bác sĩ. Chỉ vài phút nữa thôi, vài phút nữa thôi con sẽ vĩnh viễn ra đi sau 19 tuần cô đơn trong lòng mẹ.

Xem thêm: Cơ hội là gì? làm thế nào để tự tạo nên cơ hội cho bản thân?

Bác sĩ đọc tên mẹ. Mẹ lặng lẽ đi vào. Bác sĩ bảo mẹ uống thuốc. Mẹ không biết chính xác đó là thuốc gì nhưng hình như sau khi mẹ uống, viên thuốc này sẽ tự động giết con trước khi bác sĩ tiến hành thủ thuật phá thai.

Mẹ nuốt nước mắt vào lòng cùng với viên thuốc. Nhưng không biết có phải từ tâm thức, mẹ không muốn điều đó, chỉ sau vài giây, mẹ đã nôn ra tất cả những gì vừa uống vào. Trong phúc chốc, mẹ nhớ tới hình ảnh siêu âm của con. Bàn tay bé xíu của con như vẫy vẫy gọi mẹ, cái thân hình bé nhỏ của con như cong lên chờ mẹ bế.

Mẹ không thể chịu nổi nữa rồi. Mẹ độc ác quá con của mẹ ơi.

Ngày… tháng… năm

Bố mẹ bán nhà, bán hết vàng bạc, nữ trang. Chừng đó chỉ trả được một phần khoản nợ của bố. Nhưng quan trọng hơn, mẹ kịp bớt lại một chút tiền để lo lắng cho anh em con. Anh Minh cũng phải chịu vất vả khi về học trường làng.

Mẹ đã cố gắng sắp xếp tất cả chỉ với mong muốn con được chào đời, được sống bình thường như điều hiển nhiên con được hưởng.

Mẹ biết sóng gió đang rất lớn trước mặt gia đình ta nhưng mẹ tin, thêm con, bố mẹ sẽ thêm sức mạnh để chiến đấu. Hãy thật khỏe mạnh nhé con yêu. Chỉ mấy tháng nữa thôi bố mẹ sẽ đón con đến với cuộc sống này.

Sự đau đớn về thểxác có thể chịu đựng được, nhưng trong sâu thẳm tâm hồn tôi có nỗiniềm riêng. Sự dày vò lương tâm người mẹ không chỉ là ngày một ngày hai, nỗi lolắng bệnh tật sau mỗi lần đi làm kế hoạch...


*
- Sự đau đớn về thểxác có thể chịu đựng được, nhưng trong sâu thẳm tâm hồn tôi có nỗiniềm riêng. Sự dày vò lương tâm người mẹ không chỉ là ngày một ngày hai, nỗi lolắng bệnh tật sau mỗi lần đi làm kế hoạch...


Bước chân đến bệnh viện phụ sản, tâm trạng tôi rất nặng nề ức chế. Tôi khôngbao giờ muốn đến bệnh viện, mà lại là bệnh viện phụ sản, để làm cái việc màkhông một người mẹ nào trên thế giới này muốn làm: Đi làm kế hoạch. Nói thế chobớt đau đớn, đỡ day dứt lương tâm, chứ nói chính xác là đi phá thai, đi tước bỏđi sự sống của một con người, mà sinh linh bé bỏng ấy chính lại là máu mủ củamình.

Vợ chồng tôi đã có hai con, chúng tôi không được sinh thêm con vì là cán bộnhà nước, lại đang còn trẻ, kinh tế chưa ổn định. Hai con với đủ các chi phíkhiến tôi nhiều khi điên cả đầu.

Tôi luôn chủ động tránh thai nhưng không hiểu sao mình vẫn dính bầu. Chồngtôi sử dụng bao cao su, nhưng anh không hứng thú khi dùng bao, nên vào nhữngngày cuối chu kì thường là tôi để cho anh tự do, vậy là tôi có thai vào cuối chukì kinh nguyệt, hoặc là trứng rụng bất thường, hoặc là kinh nguyệt tôi rối loạnbất thường...

Chậm kinh hơn 10 ngày, thử que đến lần thứ 3 mới lên hai vạch, vào bệnh việnbác sĩ làm siêu âm đầu dò, vẫn chưa chắc chắn là có thai, phải đợi thêm một tuầnnữa, tôi trở lại bệnh viện bác sĩ mới xác định được là thai 5 tuần tuổi, đã vàobuồng, nhưng chưa có tim thai. Nếu theo những người có chuyên môn thì tôi đãchậm kinh 20 ngày, thai phải là 7 tuần, chưa có tim thai nghĩa là thai lưu, bácsĩ yêu cầu tôi nhập viện, chuyển lên khoa. Nhưng tôi nói cách đây một tuần tôiđi siêu âm tại đây, bác sĩ vẫn chưa nhìn thấy hình ảnh túi thai và đưa giấy tờlần trước cho các bác xem, các bác hội ý với nhau đồng ý cho tôi chuyển bàn sinhđẻ kế hoạch.

Cùng "làm" với tôi hôm đó có tất cả 5 trường hợp. Nhưng bác sĩ xử lí có 3,còn 2 trường hợp bác hẹn ngày hôm sau sẽ làm, do hết giờ hành chính mà hai côgái kia chưa sinh nở lần nào nên cổ tử cung đang còn hẹp nên thời gian uốngthuốc và chờ đợi lâu hơn. Có lẽ ba người phụ nữ chúng tôi đều có những suy nghĩvà cảm xúc khác nhau khi phải nằm trên cái bàn thủ thuật đó. Sự đau đớn về thểxác có thể chịu đựng được, nhưng trong sâu thẳm tâm hồn tôi hay họ đều có nỗiniềm riêng. Sự dày vò lương tâm người mẹ không chỉ là ngày một ngày hai, nỗi lolắng bệnh tật sau mỗi lần đi làm kế hoạch...

Ngồi ngoài phòng chờ, tôi cũng chứng kiến bao nhiêu chuyện đau lòng. Phía đốidiện tôi là một đôi trai gái đang còn rất trẻ. Hai cô cậu khuôn mặt ủ ê, cô gáikhóc từ lúc tôi bắt gặp trong nhà gửi xe cho đến tận bây giờ, chàng trai lúc nàocũng kề kề bên cạnh dỗ dành, vuốt ve, động viên... Khi mới nhìn vào, tôi đã đoánđôi này đến đây để phá thai và lúc này ngồi chờ ở đây tôi biết là mình đã nghĩđúng. Giới trẻ bây giờ yêu đương sợ thật, không biết tương lai hậu quả phải gánhchịu những gì.

Đang suy nghĩ vẩn vơ, tôi nghe có người hỏi: "Chị ơi vào phòngkia phải nộp giấy tờ ở đâu?" Cậu thanh niên không dám hỏi thẳng là vào phòngthủ thuật, muốn tránh từ mà ai cũng ngại nói đến, nhưng thái độ của cậu này rấttưng tửng, cả cô gái bên cạnh cậu ta cũng vậy, không có chút ngại ngùng hay đaukhổ như đôi kia, cậu ta chỉ muốn làm sao cho thật nhanh và chuồn sao cho chóng.Khi nghe bác sĩ giải thích là sắp hết giờ mà trường hợp của nhà cậu, cô gái chưasinh nở nên cổ tử cung đang còn kín, thời gian uống thuốc và chờ đợi lâu hơn nênkhông thể làm trong chiều nay, thì cậu ta cứ nhất quyết đòi làm cho bằng được,với lý do ngày mai bận đi làm. Không cần phải nói thêm gì về tay chơi này cả!

Với họ, họ chỉ muốn sao cho thật khoái lạc mà không biết rằng người phụ nữ củamình phải chịu những tổn hại về sức khỏe và tâm lý như thế nào! Sao họ khôngdùng biện pháp tránh thai? Có lẽ ai cũng sẽ hỏi như thế, một người có kinhnghiệm về sinh nở, tham khảo không ít sách vở, tính toán theo ngày tháng nhưtôi, vậy mà còn dính bầu huống gì đó là những cô gái trẻ chưa có kinh nghiệm gì.Bao giờ cho đến ngày xưa, ngày mà yêu nhau chỉ là những tình cảm trong sáng,ngây thơ...

Ai đó đã nói rất đúng: Thêm một bước tiến văn minh là một bước lùi tương đốivề đạo đức. Tự nhiên thấy sợ suy nghĩ của giới trẻ bây giờ. Có bao nhiêu đôi sẽdẫn nhau vào đây, còn bao nhiêu lại tìm đến các phòng khám tư, còn bao đôi muathuốc để tự giải quyết... Tương lai nòi giống của một xã hội loài người sẽ nhưthế nào? Tôi nghĩ mà còn cảm thấy hoang mang.

Hôm nay là một ngày thật không may mắn cho tôi, tôi là người nộp giấy tờ đầutiên, ngồi chờ hơn một giờ đồng hồ, chuẩn bị có bác sĩ làm thì xuất hiện một côáo blu xuống và nghiễm nhiên cô ấy làm đầu tiên. Với tôi, điều đó rất bìnhthường, vì mong muốn có những con người như "Lênin trong hiệu cắt tóc" ở thờibuổi này thật khó, hay cách ứng xử như một cậu bé Nhật vẫn đứng xếp hàng sauthảm họa... thì có lẽ chỉ có ở bên Nhật. Nhưng cái không may mắn của tôi khôngphải là làm trước hay sau, mà ở chỗ tôi bị biến thành "chuột bạch" trên bàn thủthuật. Người chịu trách nhiệm chính cho ca của tôi là một bác sĩ mới ra trườngcòn non tay nghề.

Nằm trên bàn nghe vị bác sĩ có kinh nghiệm hướng dẫn cô bác sĩtrẻ làm mà lòng tôi xót xa. Và cuối cùng, khi thấy tôi quá đau đớn, bác sĩ ấymới chịu ra tay làm hộ. Tôi nghĩ đến hai cô gái trẻ ở ngoài kia, sau một lần nằmtrên bàn này, các em sẽ nghĩ gì về tình yêu mà các em đang theo đuổi, nghĩ gì vềnhững chàng trai yêu các em và chỉ biết đưa các em vào đây sau những giây phút"thăng hoa" của tình yêu. Tôi nghĩ đến hai cô con gái nhỏ dại của mình, sau nàycác con lớn lên có bao nhiêu là cạm bẫy giăng trước mắt, liệu con gái của mẹ cóchọn được con đường bình yên?

Trên đường trở về nhà, tôi ghé quầy thuốc tây để mua thuốc kê sẵn trong đơn.Khi đọc đơn thuốc, cô bán thuốc hỏi tôi, sao thai có 5 tuần mà đến bệnh viện làmgì, ở đây có thuốc phá, chị chỉ cần uống là nó ra. Tôi hỏi về độ an toàn, côdược sĩ nói chắc như đinh đóng cột: Chị cứ yên tâm! Không cần có đơn của bác sĩcũng được, chỉ cần khách hàng có yêu cầu. Lại thêm một thảm họa nữa do các dượcsĩ thuốc tây chạy theo tiếng gọi của đồng tiền. Tôi cũng đã có hỏi qua và thamkhảo ý kiến rất nhiều người, nhưng không thể yên tâm về độ an toàn và có nhiềunguy cơ xảy ra cho người phụ nữ. Ngay cả bệnh viện phụ sản của một tỉnh mà bácsĩ còn không chỉ định cho dùng vậy mà cô dược sĩ này lại ngang nhiên quảng cáo!

Có lẽ một cô gái trót dại nào đó sẽ mừng húm khi gặp được những cô dược sĩbán thuốc dễ tính như thế này, nhưng các em ơi, đừng vội mừng, tương lai, hạnhphúc, sức khỏe của các em mới là quan trọng. Hãy tìm đến bác sĩ để có sự tư vấncần thiết nhất nhé. Hi vọng các em sẽ rút ra được gì đó cho mình từ câu chuyệnnày!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *